Nội dung chính
Ở vùng quê Thôn Đại Điền giữa cái yên ả của làng quê mỗi sáng sớm, có một hương vị quen thuộc len lỏi khắp nẻo đường: mùi bún nước dân dã – một món ăn mộc mạc nhưng đã in sâu vào ký ức của bao thế hệ người dân nơi đây.
Người bán bún nước ở Đại Điền thường phải dậy từ lúc 2 – 3 giờ sáng để chuẩn bị. Từng mẻ bún tươi được làm thủ công từ gạo quê – ngâm, xay, ép sợi, luộc vừa chín – rồi để ráo, trắng tinh, thơm mùi gạo mới. Không có chất bảo quản, không pha trộn, tất cả là sự cần mẫn và cái tâm trong từng sợi bún.
Nồi nước sôi để chan bún được nấu từ nước giếng, luôn sôi ùng ục trên bếp than. Gia vị không nhiều, chỉ có muối é giã tay – một hỗn hợp gồm lá é non, ớt tươi, bột ngọt giã nhuyễn, thêm hành lá xắt nhỏ. Tô bún được chan nước sôi, thêm muối é vừa cay vừa thơm, ăn kèm chút rau sống – thường là lá é tươi, rau thơm trong vườn – đơn giản vậy thôi nhưng đậm đà và khó quên.
Điều đặc biệt là người dân xóm làng Đại Điền cũng dậy rất sớm, tầm 3h đến 7h sáng là quán đã hết sạch. Ai quen thì phải tranh thủ đi sớm, bởi chỉ cần trễ một chút là chẳng còn gì. Có người vừa đi chợ, vừa ghé mua tô bún; có người đi làm đồng sớm cũng phải ghé lại, làm một tô cho ấm bụng rồi mới ra ruộng.
Không cần bàn ghế sang trọng, chỉ chiếc ghế nhựa, cái mẹt nhỏ bày trên lề đường, nhưng lúc nào cũng đông người. Người ăn vừa chan bún, vừa trò chuyện rôm rả – chuyện mùa màng, chuyện con cháu, chuyện đời thường. Tiếng cười, tiếng nói hoà lẫn trong mùi bún nóng tạo nên một khung cảnh bình yên, gần gũi đến lạ.
Bún nước Đại Điền không chỉ là món ăn, mà còn là một phần nếp sống. Là buổi sáng tinh mơ mẹ gọi con dậy, giục đi ăn bún kẻo hết. Là hình ảnh những người phụ nữ tay thoăn thoắt làm bún, tay kia múc nước sôi, rắc hành. Là cả một hương vị quê, lưu luyến mãi trong lòng người đi xa.
Giữa nhịp sống hiện đại, bún nước thôn Đại Điền vẫn giữ nguyên hồn cốt mộc mạc, chân thành. Chẳng cần cao lương mỹ vị, chỉ một tô bún nước nóng, muối é cay nồng, cũng đủ khiến người ta nhớ mãi về một miền quê yên bình, ấm áp tình người.